Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cô vợ keo kiệt


phan 2



 Chương 2
 Ba người nhà họ Diêu sống trong một căn nhà xây dựng đã rất lâu, nhưng bởi vì duy trì tốt, tình trạng phòng ốc xem ra còn rất mới, mà sống chung một khu với họ là nhà họ Quan, hai gia đình bởi vì làm hàng xóm nhiều năm, lại là bạntốt, cho nên quan hệ của hai nhà Quan Diêu tốt vô cùng.
 Cũng bởi vì như thế, từ nhỏ đến lớn, Quan Hà Châu và Diêu Hiểu Thư đều là con rể cùng con dâu nuôi từ bé của cha mẹ hai bên, khi bọn họcòn nhỏ, cha mẹ hai bên thường nói tương lai muốn làm sui gia, nhưng nhìn bọn nhỏ càng lúccàng lớn, bọn họ lại càng thấy chuyện này khókhăn.
 Hai đứa bé này, một rất có chủ kiến, không muốn cha mẹ nhúng tay vào tương lai của mình, mỗi khi muốn nói chuyện này, luôn bị cậu xảo trá chuyển đề tài khác; mà một đứa còn lại thìthần kinh quá mức đanh thép, vô luận bọn họcông khai, ám hiệu như thế nào, vẫn không cónghe ra ý tứ trong lời nói của bọn họ.
 Ai, thật là khó khăn nặng nề!
 Diêu Hiểu Thư chạy lên lầu, đẩy cửa phòng sách ra, một cái đầu dò vào, cười hì hì kêu người ởbên trong phòng: "Cha, ăn cơm!"
 Cha Diêu từ trong sách ngẩng đầu lên, thấyngười tới là con gái bảo bối của mình, nhất thờinâng lên khuôn mặt tươi cười ranh mãnh nói: "Ơ, cha còn tưởng rằng là ai? Thì ra là con gáibảo bối của cha, thật là khó được gặp con trở lạiăn cơm tối!"
 "Cha. . . . . . Con nào có khoa trương như ngườinói!" Diêu Hiểu Thư đi tới bên cạnh cha Diêu , kéo cánh tay của ông làm nũng với ông: "Hômnay cũng không phải là ngày lễ hoặc ngày kỷniệm gì, mẹ vô duyên vô cớ gọi con nhất định phải trở lại ăn cơm tối, có phải có chuyện gì đặcbiệt hay không? Cha người len lén tiết lộ mộtchút cho con, con mới có thời gian chuẩn bị tâmlí thật tốt."
 "Con gái bảo bối của cha lúc nào thì trở nên tỉmỉ như vậy rồi?" Cha Diêu dùng giọng nói trêutrọc, liếc xéo cô con gái của mình, ngạc nhiên giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
 "Cha!" Diêu Hiểu Thư gắt giọng: "Con thườngkhông có ở nhà ăn cơm tối, lúc trước cũng không có nhìn thấy mẹ như hôm nay, gọi liên tiếp mấy chục cuộc điện thoại, cho dù con có sơ ý cũng sẽ phát hiện ra được có chuyện khôngbình thường."
 Diêu Hiểu Thư chính là mẫu người thích lochuyện bao đồng và phân phát tình thương khắp mọi nơi, làm cho bản thân mình trở thành"người bận rộn" , luôn có thật nhiều “chuyện”làm không xong, cho nên vợ chồng họ Diêu đãchấp nhận mà xem đứa con gái này thành bò thả ở ngoài rồi.
 "Con nói cha mới để ý, tháng này số lần con về nhà ăn cơm, dùng năm đầu ngón tay cũng có thểđếm xong rồi." Cha Diêu bất mãn đối với con gái nói.
 Con gái từ nhỏ đến lớn chính là “chị gái ngốcnghếch” một lòng nhiệt tình, thiếu đầu óc, dù bịngười ta lừa gạt cũng không ảnh hưởng đến việcnó phân phát đồng tình, cho đến sau khi tốtnghiệp đại học, ông và vợ vẫn còn lo lắng cho con gái phải làm công việc gì mới thích hợp với nó, ai ngờ có một ngày, tiểu quỷ này lại đột nhiên chạy trở về nói với bọn họ là đã tìm đượccông việc.
 Cha Diêu hỏi thăm kỹ lưỡng, mới phát hiện nóvào một công ty kỳ quái có tên là "Mọi chuyện tìm tôi giúp một tay", đặc biệt làm người giải quyết những chuyện phiền toái, ông và vợ cũng không ngờ trên đời này còn có một công ty nhưvậy, mà cái công việc này không còn gì thíchhợp với con gái bọn họ hơn, đối mặt với tìnhhuống như thế, vợ chồng bọn họ thật là khôngcòn lời nào có thể nói, đúng là ý trời mà!
 "Cha, người không nên nói như vậy." Diêu HiểuThư tự biết đuối lý, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cha Diêu, cười nịnh nọt nói: "Cha người đừngtức giận, con không phải đã trở về rồi sao? Đi, chúng ta mau đi xuống nhà ăn cơm, bằng khôngmẹ lại muốn la to nói lớn rồi."
 Lời nói vừa mới nói ra, dưới lầu liền truyền đếntiếng kêu của mẹ Diêu.
 "Hai cha con đang làm cái gì? Còn không mauxuống ăn cơm!"
 Diêu Hiểu Thư dùng ánh mắt "cha xem đi" nhìn về phía cha Diêu, sau đó cười ha hả kéo cánh tay cha Diêu đi xuống lầu.
 "Hiểu Thư, tuổi của con cũng không còn nhỏnữa, con thích mẫu người như thế nào hả?"Đang dùng cơm thì mẹ Diêu trực tiếp hỏi đứacon gái đang vùi đầu chiến đấu với thức ăn.
 "Mẹ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này làm gì?"Đang ăn cơm nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư bị câuhỏi của mẹ Diêu làm sợ đến thiếu chút nữa mắc nghẹn.
 "Cái gì mà hỏi làm gì?" mẹ Diêu liếc con gái một cái, "Con đã 26 tuổi rồi, còn chưa có người bạn trai nào? Tiểu Linh nhà người ta cũng đã là mẹ của một đứa con rồi, còn con thì sao?"
 Mẹ Diêu càng nói càng tức giận, mình sanh con gái cũng không xấu mà, tại sao lại không có một đứa con trai nào theo đuổi? Bà vẫn luôn muốnQuan Hà Châu làm con rể của mình, nhưng thầnkinh của con gái bà lại quá mức đanh thép, luônkhẳng định với bà hai đứa chỉ là anh em, bà nói gãy lưỡi cũng không có biện pháp!
 "Hiểu Thư, con cảm thấy Hà Châu là người như thế nào?" mặt mẹ Diêu mang theo nụ cười nhìncô con gái.
 "Cái gì mà như thế nào?" Diêu hiểu Thư miệngđầy thức ăn có chút không hiểu.
 "Con. . . . . ." mẹ Diêu nhìn con gái tâm hồn luôn trôi lơ lửng, không khỏi than thở ở trong lòng, đứa con gái này sao mà còn không hiểuhả!
 "Mẹ?" Diêu Hiểu Thư thật sự không hiểu vì sao sắc mặt mẹ mình lại trở nên khó hiểu như vậy.
 Mẹ Diêu hít sâu một hơi, quyết định không tiếp tục vòng vo với con gái nữa, trực tiếp vào thẳngvấn đề, "Chính là muốn Hà Châu làm bạn trai của con, làm con rể của mẹ!"
 Như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Mẹ Diêu nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không cónháy, chờ con gái trả lời.
 "À?" Lúc này cuối cùng đã nghe rõ, Diêu Hiểu Thư há to mồm, kinh ngạc nhìn mẹ Diêu, mộthồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Mẹ, con khôngphải nghe lầm chứ?"
 "Con không có nghe lầm." mẹ Diêu nghiêm túcgật đầu nói với con gái: "Hà Châu là một ngườiđàn ông tốt, con mà bỏ lỡ sẽ phải hối hận!"
 "Hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao luôn có người thích ghép con và Hà Châu thành một đôi?" Diêu Hiểu Thư bỏ chiếc đũa trong tay,dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cha mẹ,"Cha mẹ, hai người không phải là muốn ghépcon và Hà Châu thành một đôi chứ?"
 Vợ chồng họ Diêu ngạc nhiên, con gái bìnhthường luôn lơ đễnh, hôm nay làm sao lại nhạycảm như vậy?
 "Không sai, cha mẹ đã sớm có ý như vậy, màmẹ cũng đã ám chỉ qua với con rất nhiều lần,con mỗi lần đều xem đó là chuyện cười, nhưng lần này không được như vậy." mẹ Diêu bằng bấtcứ giá nào, hôm nay phải làm rõ.
 "Tại sao?" Diêu Hiểu Thư nghi ngờ nói.
 "Nói nhảm, đương nhiên là vì Hà Châu là ngườiđàn ông tốt như vậy nếu không nắm chặt, chắcchắn sẽ bị người khác cướp đi." Nhưng thật ra là do ngày hôm trước ở nhà họ Quan mẹ Diêu không cẩn thận lại nghe được có người muốngiới thiệu con gái cho Hà Châu, bà liền cảm thấykhông ổn, "Con nên biết là đã có người muốnlàm sui với mẹ Quan rồi, con còn không nhanh, Hà Châu thật sự sẽ bị người khác đoạt đi, đếnlúc đó con có muốn khóc cũng không kịp!"
 Trước kia bà luôn cho rằng Quan Hà Châu ở cạnh nhà, lại không có bạn gái, vậy con gái bà sẽ có cơ hội, nhưng mà bây giờ khác rồi, thì ra là có nhiều người để ý Hà Châu như vậy, vậy cơhội cậu trở thành con rể bà chẳng phải càng trởnên mong manh sao?
 Không được, tuyệt đối không được!
 "Mẹ, Hà Châu đã 29 tuổi, có người theo đuổi rất bình thường mà." Lúc nói lời này, trong lòngDiêu Hiểu Thư xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng cảm giác đi qua rất nhanh làm cô không kịp suy nghĩ.
 "Con nói cái gì? Chồng tương lai sắp bị người tacướp rồi, còn ngồi đây nói nhảm." Mẹ Diêu tức giận, dùng đôi đũa gõ đầu cô, muốn gõ cho tỉnhđứa con gái ngốc này.
 "Mẹ, chồng tương lai cái gì? Mẹ đừng nói lungtung, chúng con không có quan hệ, ok?" Diêu Hiểu Thư đưa tay xoa xoa nơi bị mẹ đánh, buồn bã nói, cảm thấy mình thật uất ức, có trêu ghẹoai đâu?
 “Con gái à, Hà Châu không tốt sao?” Vẫn luôn im lặng ăn cơm, cha Diêu đột nhiên hỏi con gái.
 “Hà Châu rất tốt” Ngoại trừ cha mẹ ra thì Quan Hà Châu là người đối xử với cô tốt nhất.
 Hà Châu rất thông minh, lại đẹp trai, hơn nữa sau này anh còn mang mắt kính, càng thêm chững chạc, con gái gặp anh sẽ nịnh bợ anh, còn về tính tình, mặc dù không thể nói là dễ gần, nhưng cô tin tưởng tương lai Hà Châu sẽ là người chồng tốt.
 “Vậy tại sao con không thích nó?” Cha Diêuhỏi.
 “Con đâu có nói không thích” Diêu Hiểu Thư vội vàng lớn tiếng phản bác.
 “Nếu Hà Châu là người đàn ông tốt, con lại thích nó, vậy tại sao hai con không thể thànhmột đôi?” Cha Diêu nhân cơ hội hỏi tới.
 “Cha, đâu có chuyện như vậy?” Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình đang bị ép hôn, “Con…đối với Hà Châu là thích chứ không phải yêu”
 “Hả?” Cha Diêu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại cười, “Vậy con biết như thế nào là yêu hay sao?
 Con gái tính tình đơn giản, ông làm sao màkhông biết? Con gái làm sao phân biệt được yêu với không yêu, chủ yếu là muốn tìm lý do để trốn tránh.
 “Con…” Diểu Hiểu Thư bị hỏi đến á khẩukhông trả lời được.
 “Con cái gì mà con… mẹ nói cho con biết, trongvòng một tháng, con phải hẹn hò với Hà Châu,không thôi thì phải đi coi mắt, con tự chọn đi.” Mẹ Diêu lười phải nói nhảm với con gái, trực tiếp ra lệnh.
 “Mẹ, mẹ làm sao có thể vô lý như vậy!” Diêu Hiểu Thư dậm chân kháng nghị.
 “Mẹ là mẹ con, có thể không nói đạo lý!” Mẹ Diêu cười lạnh nói với con gái.
 “Cha!” Diêu Hiểu Thư chuyển sang cầu cứu chamình.
 Chỉ thấy cha Diêu bất đắc dĩ lắc đầu, không giúpđược cô, Diêu Hiểu Thư rũ vai, thật là hết cáchvới mệnh lệnh của mẹ, như thế nào mới có một ngày, thế giới liền thay đổi? Buổi sáng lúc ra khỏi cửa còn rất tốt, trở lại liền trở thành tìnhhuống như thế này, đây không phải là ép cô đếnđường chết sao?
 “Không cần nhìn cha con, hiện tại ai nói gì cũngvô dụng.” Mẹ Diêu hạ quyết tâm, nhất định phảiđem con gái gả cho Hà Châu. “Hiểu Thư, nghemẹ, Hà Châu là người thích hợp với con nhất,nhất định không sai.”
 “Làm sao mà thích hợp? Con với anh ấy là anhem tốt.” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng phản bác. “Mẹ, mẹ đã nghe nói anh em tốt sẽ cưới nhau chưa?”
 “Cái gì mà anh em tốt, con là con gái.” Mẹ Diêu tức giận trừng mắt nhìn cô con gái chậm hiểu,chỉ có mình cô xưng anh em với người ta, Quan Hà Châu đâu có nghĩ như vậy.
 Mẹ Diêu nhìn Hà Châu lớn lên, rất rõ ràng vềcậu, hơn nữa bà có thể nhìn ra được, thái độ của Hà Châu đối với con gái bọn họ không giống đốivới người khác, không nói trước đây hai đứa cùng nhau lớn lên, tính tình Hà Châu tương đối cô lập, khi còn nhỏ, đứa nhỏ nào muốn chơi haynói chuyện với nó, nó đều không để ý, trừ Hiểu Thư.
 Từ nhỏ con gái bọn họ đã thích lo chuyện baođồng, giúp người khác đồng thời kéo theo rắc rốicho mình, mà hậu quả đều do Hà Châu xử lý.
 Gặp chuyện không may, người mà nó nghĩ đến đầu tiên không phải bậc cha mẹ bọn họ, mà là Hà Châu, đứa bé kia thì sao, ngoài miệng mặc dù mắng Diêu Hiểu Thư, nhưng cuối cùng vẫngiúp nó xử lý tốt chuyện, cho nên, mẹ Diêukhẳng định Hà Châu thích con gái bọn họ, vềphần có phải là yêu hay không, thì cứ đợi xem,nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng,chỉ cần hai đứa hẹn hò, còn sợ không bồi dưỡng tình cảm được sao? Ha ha, nghĩ đến đây, mẹDiêu không khỏi len lén bật cười.
 Diêu Hiểu Thư nhìn thấy mẹ cười quỷ dị, trong lòng không khỏi bất an, xong đời, trở nên rắc rốihơn rồi, trời ơi, phải làm sao đây? Từ trước đến giờ toàn là cô giúp đỡ người khác, hiện tại đếnchuyện của mình thì lại hết cách.
 Nói đi nói lại đều là do Hà Châu gây hoạ, nếu không phải anh lâu như vậy mà chưa có bạn gái,cô làm sao sẽ bị mẹ ép cùng anh hẹn hò đây?Nghĩ tới đây, Diêu Hiểu Thư liền căm hận, hậnkhông thể lập tức chạy tới nhà họ Quan, đem cái tên đầu sỏ kia chặt thành tám khúc.
 Hừ, nhìn xem cô làm sao tính sổ với anh.!
 Tìm anh tính sổ?
 Quan Hà Châu mỉm cười, nhìn chằm chằm côgái tức giận trước mặt, trong lòng không khỏi than thở, cô chẳng lẽ quên mất, mình mới là người thiếu nợ anh? Muốn tìm anh tính sổ, vậycũng phải xem cô có bản lãnh không mới được!
 "Anh còn cười?" Diêu Hiểu Thư nhìn thấy nụcười trên khóe miệng Hà Châu, giận đến mức chống nạnh, trợn tròn con mắt, "Anh. . . . . . Anh sao có thể ác như vậy, đều là lỗi của anh, bằngkhông em sẽ không bị mẹ bắt ép như vậy!"
 Quan Hà Châu cảm thấy mình thật là quá oanức, ngoan ngoãn ở trong nhà của chính mình, cũng vẫn bị kéo vào chuyện trong nhà của người ta.
 "Chuyện này không liên quan đến anh?" Quan Hà Châu trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhànnhạt, trấn định hỏi: "Mẹ Diêu bắt ép em thì có liên quan gì đến anh?"
 "Đương nhiên chính là lỗi của anh rồi." Diêu Hiểu Thư hất cằm lên, thở phì phò trừng anh, "Nếu không phải là anh không có bạn gái, mẹem sẽ không bắt chúng ta hẹn hò?"
 Nhìn thấy Diêu Hiểu Thư cố tình gây sự, Quan Hà Châu cũng chỉ cười mà đối mặt, thái độkhông có lo sợ phập phồng.
 Thấy vai nam chính bị mắng vẫn mỉm cười nhưcũ, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình giờ phút nàynhư con cá xấu xa ở không đi gây sự chàng traitrẻ, lửa giận trong lòng càng thêm cháy hừng hực.
 "Cười, anh cười đi!" Diêu Hiểu Thư ăn vạ ra lệnh cho Hà Châu: "Mặc kệ, chuyện này là tạianh, nên anh giải quyết mẹ em đi!"
 "Anh nói này Diêu đại tiểu thư, chuyện này. . . . . . anh làm sao giải quyết?" Quan Hà Châu thật là không có biện pháp với cô, đó là mẹ của anh
 sao?



Chương 3
 "Đây là anh thiếu nợ em, anh nhất định phải đi!"Diêu Hiểu Thư không nói đạo lý với anh.
 "Nói đến thiếu nợ, Diêu Hiểu Thư, hình như là em nợ anh rất nhiều tiền." Quan Hà Châu che giấu nụ cười, tròng mắt đen lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm cô, “Không chỉ có cái này, em nợanh nhân tình nhiều đến nỗi mười đầu ngón tay đều đếm không hết."
 "Ách. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời á khẩukhông trả lời được, trong lòng không tránh khỏi chột dạ, "Vậy. . . . . . Đó là hai việc khác nhau."
 "Em cũng biết là hai việc khác nhau sao?" Quan Hà Châu nhíu mày hỏi "Vậy chuyện mẹ Diêu épbuộc em, cùng chuyện anh chưa có bạn gái không khác nhau sao?"
 "Vậy. . . . . ." Nói đến biện luận, Diêu Hiểu Thư cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của anh, "Nhưng. . . . . . Vậy em làm sao bây giờ?"
 Diêu Hiểu Thư nổi giận mà gầm nhẹ với anh, theo thói quen nhìn về phía Quan Hà Châu.
 "Anh làm sao biết?" Quan Hà Châu bày ra bộdáng không có ý định giúp đỡ.
 "Hà Châu. . . . . ." Diêu Hiểu Thư đổi thành bộdáng đáng thương, đưa tay kéo lấy cánh tay của anh, "Cái người này, sau khi về nhà anh phảicứu em, anh nhất định phải giúp em, nếu khôngem chết chắc rồi."
 Quan Hà Châu cảm thấy gân xanh trên tránmình khẽ nhảy lên, cô gái này lại dám lôi anh vào cùng một đội để chịu chết, có lầm hay không? Anh được mọi người hoan nghênh coi là cổ phiếu đáng đầu tư, lại bị cô đem quăng như quăng đôi giày củ, thật là khiến người ta không tức giận cũng không được!
 "Vậy em muốn anh giúp thế nào?" Con ngươiQuan Hà Châu nhanh chóng thoáng qua một tiagiảo hoạt, vốn là chưa có kế hoạch chu toàn,trong nháy mắt liền xuất hiện bản nháp hoàn chỉnh.
 "Đương nhiên chính là anh lập tức đi tìm mộtngười bạn gái, làm mẹ em dẹp đi ý niệm này!"Diêu Hiểu Thư cực kì hưng phấn mà nói.
 Quan Hà Châu nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn gõ đầu cô, cắn răng nghiến lợi hỏi "Anhphải đi đâu để tìm một người bạn gái?"
 "Chuyện này. . . . . ." Diêu Hiểu Thư nhất thời cứng họng, "Đúng rồi, như thế nào đột nhiên tìm được một người bạn gái đây?"
 Nhìn bộ dáng cô khổ não, nếu không phải là đang thảo luận chuyện tương lai của mình, QuanHà Châu thật muốn lớn tiếng bật cười, cô luôngiúp người khác giải quyết khó khăn, hôm nay rốt cuộc cũng vì chuyện của mình mà dùng đầu óc.
 Ai, Quan Hà Châu đối với ý tưởng hèn mọnđáng thương của mình cảm thấy bi ai, Quan Hà Châu anh lúc nào thì lạc tới trình độ này? Đối với cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc của cô, anh vĩnh viễn đều cảm thấy không có thuốc chữa!
 "Hiểu Thư, anh có một biện pháp, có thể giải quyết vấn đề của em." Quan Hà Châu thu hồisuy nghĩ của mình, từ từ hướng dẫn cô sập bẫy.
 "Biện pháp gì?" Cá cắn câu rồi, Diêu Hiểu Thư ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn anh.
 Ha ha, cô biết anh Hà Châu thông minh như vậynhất định có biện pháp, Diêu Hiểu Thư vui mừng tiến lên phía trước nghe kế sách của anh.
 "Đó chính là em làm bạn gái anh!" Quan Hà Châu trực tiếp nói.
 Cô chính là khúc gỗ rỗng ruột, nghe không hiểu những lời nói vòng vo, cho nên biện pháp tốtnhất chính là đi thẳng vào vấn đề.
 "Cái gì?" Diêu Hiểu Thư la lớn, cho là mìnhnghe lầm, "Anh có lầm hay không? Em chính là muốn anh nghĩ biện pháp bỏ đi ý niệm của mẹ em, không để cho mẹ em đem chúng ta ghép thành một đôi, anh bây giờ lại muốn em làm bạngái của anh?"
 Diêu Hiểu Thư đột nhiên lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn Quan Hà Châu từ trên xuống dưới, đầu củaanh lúc nào thì trở nên ngu ngốc như vậy rồi hả?
 Quan Hà Châu bị vẻ mặt chất vấn không che giấu chút nào của cô đánh bại, cũng biết cô bây giờ muốn cái gì, trong lòng không khỏi than thở, tên ngu ngốc này đang nghĩ gì vậy? Lại dám hoài nghi đầu của anh có vấn đề.
 "Mẹ Diêu hi vọng anh và em thành một đôi cóphải hay không, mà anh có phải hay không cần tìm một người bạn gái?" Quan Hà Châu vẻ mặtbình tĩnh, không nhanh không chậm cùng côgiảng đạo: "Nếu như em làm bạn gái anh, mẹDiêu cũng sẽ không bắt em đi xem mắt, mà anh cũng sẽ không phải tuỳ tiện tìm một người bạn gái đến báo cáo cho mẹ em, hay là em muốn anh đi tìm người khác, sau đó mẹ Diêu an bài em đi xem mắt?"
 "Đương nhiên là không được!" Diêu Hiểu Thư không cần suy nghĩ liền lớn tiếng cự tuyệt!
 “Em cũng đã đồng ý, vậy còn vấn đề gì?”
 Diêu Hiểu Thư bị anh nói tới nói lui, làm cho đầu cô có chút chóng mặt, cảm thấy anh nói cũng có đạo lý, nhưng lại có chỗ kỳ quái.
 “Em đâu có đồng ý?” Đang bị anh mê hoặc,Diêu Hiểu Thư chợt nghe anh nói, vội vàng kêu lên: “Em chỉ nói là không đi xem mắt, cũng không phải là đồng ý biện pháp của anh.”
 “Vậy là em không đồng ý biện pháp này hả?”Trong tròng mắt đen của Quan Hà Châu lóe ra tia sáng làm cho người ta không đoán được,đáng tiếc lại bị tròng kính che lại, đầu óc cứng rắng như Diêu Hiểu Thư tất nhiên không có phát hiện ánh mắt khác thường của anh.
 “Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư do dự, sau khi ngheanh nói câu đó, cô đột nhiên không xác định được rồi.
 Thì ra là cô đang dao động, Quan Hà Châu nâng lên nụ cười yếu ớt mê người, “Hiểu Thư, nếunhư em không đồng ý, vậy anh không thể làm gì khác hơn là xin lỗi.”
 Diêu Hiểu Thư không hiểu anh vì sao nói lờinày, vừa định mở miệng hỏi, chỉ thấy anh lấy ra một quyển vở thật dầy từ trong ngăn kéo bànhọc, sau đó đưa cho mình.
 “Đây là cái gì?”
 “Mở ra xem thì biết.”
 Diêu Hiểu Thư tò mò mở ra, lật từng tờ từng tờ,trên mặt càng ngày càng trở nên khó coi, một lát sau, khi cô lật tới tờ cuối cùng thì cô dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìnanh.
 “Anh. . . . . . Anh thế nhưng. . . . . .” Diêu HiểuThư trừng đôi mắt to như hạt châu nhìn thẳng anh, một lát sau, cô vô lực rũ hai vai xuống,“Em làm sao lại nợ anh nhiều tiền như vậy?”
 Nếu không phải vừa rồi lật xem sổ nợ Quan Hà Châu ghi nhiều năm như vậy, cô sẽ không tin được, mình lại thiếu anh nhiều tiền như thế, ô ô, cô phải trả tới khi nào mới có thể trả hết những khoản nợ này đây?
 “Em cứ nói đi?” Quan Hà Châu nhìn thấy bộ dáng cô như đưa đám, ở đáy lòng âm thầm mà bật cười , lúc này người nào thiếu nợ người nàođã rõ ràng rồi.
 “Hà Châu. . . . . .” Diêu Hiểu Thư đột nhiêndùng âm thanh ngọt chết người gọi tên của anh.
 Quan Hà Châu hai tay khoanh ở trước ngực, dùbận rộn vẫn ung dung chờ đợi hành động tiếptheo của cô, Diêu Hiểu Thư bị tầm mắt anh nhìn chăm chú mà có chút ngượng ngùng, giống như ý nghĩ của mình đã sớm bị anh nhìn thấu.
 “Ai nha, em làm sao có tiền trả anh?” Cô đềukím anh mượn tiền , làm sao có thể có tiền trả anh chứ.
 “Anh có kêu em trả sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói.
 “Anh không cần em trả?” Khuôn mặt nhỏ nhắncủa Diêu Hiểu Thư đột nhiên tỏa sáng, “Nói chuyện phải giữ lời.”
 “Em có thể không trả.” Quan Hà Châu liếc thấygương mặt tràn đầy nụ cười của cô, nhàn nhạtthêm một câu, “Nhưng mà em phải làm bạn gái của anh.”
 “Cái gì?”
 “Em nghe được rất rõ ràng không phải sao?”
 “Anh thừa dịp cháy nhà hôi của, anh hèn hạ,anh. . . . . .” Diêu Hiểu Thư chỉ vào mũi anh, thở phì phò mắng to.
 Ô, anh tại sao có thể như vậy, dùng cái này tớiuy hiếp cô, quả thực là quá ghê tởm!
 Quan Hà Châu không để ý tới cô tùy hứng, trẻ con chỉ trích anh, tiếp tục nói: “Hiểu Thư, cáibiện pháp này em sẽ làm được, em nghĩ lại xem, vấn đề của em được giải quyết, hơn nữa tiền lạikhông cần phải trả, lại nói em thua thiệt hay là anh, tổn thất nhiều tiền như vậy để đổi lấy mộtngười bạn gái.”
 “Nhưng anh lợi dụng lúc người ta gặp khókhăn.” Nói đi nói lại, cô chính là khó chịu bị anh cứ như vậy định đoạt.
 “Em không muốn làm bạn gái của anh, khôngmuốn trả tiền lại cũng được, nhưng mà, em về sau nếu muốn mượn tiền của anh sẽ không dễ dàng như vậy.” Quan Hà Châu cảm thấy đã đúng thời cơ nên hạ liều thuốc độc, “Em chắc rõmình đang ở trong tình huống nào, có thể đemsố tiền lớn như vậy cho em mượn, trừ anh ra cũng chưa chắc có người nào khác, trừ phi em muốn lớn như vậy rồi mà còn đưa tay xin tiềncha mẹ.”
 “Em. . . . . .” Diêu Hiểu Thư nói không ra một câu phản bác lời của anh, cuối cùng chỉ có thểlấy vẻ mặt ai oán nhìn anh.
 Nhìn cô như con nai nhỏ làm bộ đáng thương,Quan Hà Châu đã muốn không nhịn được màcười khẽ một tiếng.
 “Em chỉ tạm thời làm bạn gái anh.” Quan Hà Châu nói một cách đầy ý vị sâu xa. “Sau khi làm bạn gái của anh, anh sẽ tiếp tục cho em mượntiền, hơn nữa muốn bao lâu trả cũng được, như thế nào? Suy tính một chút coi.”
 Diêu Hiểu Thư không có nghe được lời nói của Quan Hà Châu có ý gì, ngược lại nghe anh nóisẽ tiếp tục cho cô mượn tiền, hơn nữa cònkhông giới hạn thời gian trả, ánh mắt của côsáng lên, nhìn thẳng anh.
 “Có thật không? Anh thật sẽ tiếp tục cho em mượn tiền, hơn nữa em muốn khi nào trả đều được?”
 Có lần kinh nghiệm này, cô nói gì đều cẩn thận một chút, không thể để cho anh lại dùng chuyệnthiếu nợ tới uy hiếp mình, cho nên, nhất định phải nói rõ ràng lại thời gian trả tiền, dĩ nhiên không cần trả là tốt nhất!
 “Lời nói của anh không yêu cầu thời gian.” Cám dỗ lớn như vậy, xem tiểu nữ nhân này còn cựtuyệt thế nào.
 “Anh nói muốn em làm bạn gái tạm thời thôi,đúng không?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên giốngnhư con mèo ăn vụng thành công, che miệngcười khẽ.
 Ha ha, thật tốt quá, xem ra trình độ của anh Quan Hà Châu đã đạt đến mãn cấp rồi, nghĩ ra cái biện pháp này tới giải quyết người mẹ thôngminh của cô, Diêu Hiểu Thư ngu ngốc cho rằng,Quan Hà Châu chỉ là vì muốn giúp cô mới để cô tạm thời làm bạn gái của anh, để cho mình cóthể thuận lợi vượt qua cửa ải của mẹ.
 “Anh nói đó, chỉ là tạm thời.” Diêu Hiểu Thư cười nói với anh: “Vậy cũng tốt, liền làm theo lời anh nói đi, còn nữa, anh phải tiếp tục cho em mượn tiền, về phần thời gian trả lại, em có tiềnnhất định sẽ trả, anh yên tâm đi, em sẽ không quỵt nợ .”
 Quan Hà Châu chỉ cười không nói, anh biết cái nữ nhân ngu ngốc này lại đi xuyên tạc lời nóicủa anh, chỉ là không sao, cứ để cho cô nghĩ là vậy đi, tạm thời này không giống với tạm thời kia, cho nên anh mới nói là bạn gái tạm thời, bởivì sau khi làm bạn gái sẽ làm vị hôn thê, cuối cùng chính là Quan phu nhân, cho nên, bạn gáinày nhất định là tạm thời, anh cũng không muốncô cả đời làm bạn gái.
 Ha ha, anh dùng mình làm “mồi câu vợ” cũngkhông phải là dễ dàng như vậy liền trả sạch, sẽkhông còn thiếu nợ anh? Anh thật muốn xem,cô rốt cuộc có thể hay không trả sạch cái khoản nợ này? Quan Hà Châu ở trong lòng tiếp tục mưu tính, tính xem nên làm thế nào khiến DiêuHiểu Thư tiếp tục “thiếu nợ” anh.
 Mà lúc này Diêu Hiểu Thư đang âm thầm vui mừng, còn không biết mình sớm đã bị nam nhângiả ngu ngốc trước mắt tính toán, muốn không nợ anh, xem ra rất khó.
 Diêu Hiểu Thư đời này chỉ có thể làm “con nợ”của anh thôi, muốn trả sạch nợ, đó là chuyệnkhông thể!
 Buổi tối, Diêu Hiểu Thư liền đem quyết địnhcủa mình nói cho cha mẹ biết, hơn nữa còn nóichuyện Hà Châu đồng ý làm bạn trai cô, nhưng mà hai người bọn họ ngay cả nội dung cụ thểđều coi thường, trực tiếp.
 “Con nói là thật?” Mẹ Diêu hưng phấn hỏi “Haingười các con đã hẹn hò sao?”
 “Mẹ, đây không phải là hy vọng của mẹ sao?” Diêu Hiểu Thư tức giận nhìn mẹ mình, “Hiện tại con đồng ý với mẹ cùng Hà Châu lui tới thử một chút, hơn nữa Hà Châu cũng đồng ý, đây không phải là kết quả mẹ muốn hả, như thế nào bâygiờ còn hoài nghi?”
 “Ha ha, thật tốt quá.” Mẹ Diêu cũng biết đứa trẻHà Châu kia nhất định sẽ là con rể của bà, hiện tại nguyện vọng này rốt cuộc được thực hiện.
 “Mẹ, mẹ cũng không cần biểu hiện vui mừngnhư thế chứ?” Diêu Hiểu Thư thật không biết,cô làm sao sẽ thích anh Hà Châu đây? Khôngkhỏi giả bộ đáng thương nói: “Con thật sự là câycỏ bất hạnh không có cha mẹ thương yêu.”
 Điều kiện của anh không tệ, nhưng cũng chỉ tốt hơn những tên con trai khác, còn không đến nỗinhư vậy đi? Ô ô, mình thật là đáng thương, ở trong mắt mẹ cô sợ rằng cô chỉ là một cái câydại. Không có giá trị, mà con rể mới là bảo vậtthôi.
 “Bớt ở nơi này nói hưu nói vượn đi.” Mẹ Diêu ởtrên đầu con gái nhẹ nhàng gõ, “Mẹ còn không phải vì con sao, Hà Châu có bao nhiêu người muốn cướp, mà con thì sao? Có ai đứng xếp hàng tới giành con chưa? Mẹ đây là vì tương lai của con mà tính toán, có đối tượng tốt là Hà Châu, mẹ liền không cần bận tâm con về sau sẽ không có ai thèm lấy.”
 Nghĩ đến chuyện mình vẫn lo lắng rốt cuộc ổn thoải, tảng đá lớn trong lòng mẹ Diêu cuối cùng cũng rơi xuống.
 “Này, mẹ, con kém như vậy sao?” Diêu HiểuThư không phục kháng nghị nói.
 “Hừ, giờ con mới biết.” Mẹ Diêu không chútkhách khí châm chọc con gái, “Nói cho con biết, con phải nắm lấy Hà Châu cho thật chặt, nếu làm nó bỏ chạy, xem mẹ trừng phạt con như thế nào!”
 Nhìn thấy mẹ mình bộ dáng uy hiếp nghiêm túc,Diêu Hiểu Thư thật là bất đắc dĩ, Quan Hà Châunếu chạy trốn, cũng không phải là chuyện của cô mà, lại nói, cô cũng không có ý định cùng anh phát triển lâu dài, đây chỉ là tạm thời, nhưnglời nói như vậy cô làm sao dám nói ra khỏimiệng đây? Trừ phi cô không muốn sống nữa, ai.. . . . .
 “Tốt lắm, chuyện hạnh phúc của con bé, bà cũng đừng gây áp lực cho nó.” Diêu phụ kịp thờilên tiếng giải cứu con gái.
 “Tôi không phải gây cho nó áp lực, mà là dạy nó chú ý nhiều nhiều một chút, bằng không bạn traisẽ bị người khác cướp đi.” Mẹ Diêu biết QuanHà Châu có nhiều người theo đuổi, con gái lại là người có thần kinh thô, không dặn dò nhiều là không được.
 “Biết, mẹ cũng không cần quan tâm.” Diêu HiểuThư bất đắc dĩ đáp: "Con biết rõ anh Hà Châu là con rể rùa vàng của mẹ, con sẽ cố gắng nắmchặt anh ấy, được chưa?”
 Mẹ Diêu thấy con gái đều đã nói như vậy rồi, không thể làm gì khác hơn là không nói thêm lời nào nữa, tránh cho đến lúc đó lại chọc giận nóghét Hà Châu thì không tốt, cha Diêu nhìn thấymẹ con các cô rốt cuộc ngưng cái đề tài này, vội vàng đem lời nói chuyển sang đề tài khác, để tránh hai người lại vì chuyện này mà tranh cãi.
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .